Tại Đại hội lần thứ VI (năm 1986), Đảng ta đã đề ra
đường lối đổi mới toàn diện đất nước, trong đó lấy đổi mới kinh tế làm trọng
tâm với nội dung cơ bản là phát triển nền kinh tế nhiều thành phần theo định
hướng xã hội chủ nghĩa. Từ đó đến nay, đất nước ta đã có những bước phát triển
vượt bậc, thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế – xã hội và luôn đạt mức tăng
trưởng cao. Những thành tựu đó khẳng định tính đúng đắn của đường lối đổi mới
nói chung và chủ trương phát triển nền kinh tế nhiều thành phần nói riêng. Đây
cũng là cơ sở quan trọng để củng cố vững chắc niềm tin của nhân dân đối với
công cuộc đổi mới dưới sự lãnh đạo của Đảng.
Tuy nhiên, bên cạnh những thành tựu đó, chúng ta cũng cần phải nhận thức rõ những tiêu cực do nền kinh tế nhiều thành phần gây ra, đặc biệt là nguy cơ chệch hướng xã hội chủ nghĩa. Xung quanh vấn đề này cũng đã có nhiều quan điểm, ý kiến khác nhau, thậm chí có những ý quan điểm cho rằng ở Việt Nam thực hiện nền kinh tế nhiều thành phần tất yếu dẫn đến “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập”.
Tuy nhiên, bên cạnh những thành tựu đó, chúng ta cũng cần phải nhận thức rõ những tiêu cực do nền kinh tế nhiều thành phần gây ra, đặc biệt là nguy cơ chệch hướng xã hội chủ nghĩa. Xung quanh vấn đề này cũng đã có nhiều quan điểm, ý kiến khác nhau, thậm chí có những ý quan điểm cho rằng ở Việt Nam thực hiện nền kinh tế nhiều thành phần tất yếu dẫn đến “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập”.
Thực tiễn hơn 30 năm qua, với những kết quả đã đạt
được của công cuộc đổi mới và sự bổ sung, phát triển về tư duy lý luận của Đảng
về kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa chúng ta hoàn toàn có quyền
khẳng định không bao giờ xảy ra điều đó cả. Vì rằng, không phải cứ có nhiều
thành phần kinh tế thì ắt có nhiều giai cấp đối kháng và có nhiều đảng phái
chính trị tương ứng.
Các lý luận gia tư sản lập luận rằng, kinh tế thị
trường là kinh tế nhiều thành phần; ứng với mỗi thành phần có một giai cấp hoặc
tầng lớp; mỗi giai cấp hoặc tầng lớp lại có một đảng phái hoặc tổ chức chính
trị tương ứng. Do đó, ở Việt Nam thực hiện kinh tế nhiều thành phần mà lại chủ
trương chỉ có một đảng duy nhất lãnh đạo là “mâu thuẫn”, là “nghịch lý” (!),
thậm chí họ còn đòi nước ta phải thực hiện “đa nguyên chính trị, đa đảng đối
lập”, chỉ như vậy mới là dân chủ.
Cần thấy rằng, chúng ta phát triển kinh tế thị trường
nhưng không để cho nó vận động một cách tự phát, mù quáng mà phải lãnh đạo,
hướng dẫn, điều tiết, phát huy mặt tích cực, hạn chế mặt tiêu cực, vì lợi ích
của đại đa số nhân dân lao động, vì một xã hội công bằng, văn minh. Người có
khả năng và điều kiện làm việc đó không thể ai khác, ngoài Đảng Cộng sản Việt
Nam - đội tiên phong có tổ chức và là tổ chức cao nhất của giai cấp công nhân,
đại diện và bảo vệ lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và toàn
thể dân tộc. Sự lãnh đạo của Đảng là nhân tố quyết định nhất bảo đảm định hướng
xã hội chủ nghĩa của kinh tế thị trường, cũng như toàn bộ sự nghiệp phát triển
đất nước ta.
Hơn nữa, với kinh tế thị trường ở nước ta, các thành
phần kinh tế đều là những bộ phận quan trọng hợp thành nền kinh tế đất nước,
trong đó kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo, có sự quản lý, điều tiết của nhà
nước, phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa, do đó không thể cứ nhiều
thành phần kinh tế thì có nhiều giai cấp đối kháng và có nhiều đảng phái chính
trị tương ứng. Chiêu bài đòi “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập” của các thế
lực thù địch giương ra, thực chất là mưu toan hạ thấp hoặc xóa bỏ sự lãnh đạo
của Đảng Cộng sản, gây xáo động, rối loạn trong nước, lật đổ chính quyền.
Còn thực chất về mối quan hệ giữa dân chủ và “đa
nguyên chính trị, đa đảng đối lập” đã được phân tích ở trên, ở đây chỉ xin nhấn
mạnh rằng, dân chủ hay không dân chủ không phụ thuộc vào số lượng các đảng
chính trị, vào việc áp dụng hay không áp dụng chế độ “đa nguyên chính trị, đa
đảng đối lập”. Chế độ một đảng hay nhiều đảng, không phải là dấu hiệu của dân
chủ hay không dân chủ. Không phải cứ đa đảng thì dân chủ, còn một đảng thì
không dân chủ. Chế độ một đảng cũng có thể dân chủ và cũng có thể mất dân chủ,
vấn đề là ở chỗ, đảng cầm quyền đó có thực sự cách mạng không, có thực sự vì
lợi ích của nhân dân không. Nếu một đảng cầm quyền, dù mang tên cộng sản, nhưng
thoái hóa biến chất, xa rời quần chúng, xa rời nhân dân, không có bộ máy và
phương thức hoạt động bảo đảm được dân chủ; không có một cơ chế kiểm soát, giám
sát được quyền lực; nếu như đảng đó không có khả năng xây dựng được một nhà
nước thực sự của dân, do dân, vì dân…thì điều chắc chắn là không thể bảo đảm
được dân chủ.
Rõ ràng, có hay không có dân chủ, dân chủ được thực hiện ở trình độ cao hay thấp, tất cả phụ thuộc vào bản chất của đảng cầm quyền, chứ không phụ thuộc vào số lượng nhiều hay ít các đảng phái chính trị. Tính chất và trình độ dân chủ của một nước, một xã hội được quyết định chủ yếu bởi tính chất của nền dân chủ, bản chất của đảng cầm quyền, và ở việc phát huy đến mức nào quyền làm chủ của đại đa số nhân dân, thực hiện đến mức nào lợi ích và ý chí của đại đa số nhân dân. Ví như xã hội ở miền Nam nước ta dưới thời Mỹ - Diệm có rất nhiều đảng như: “Cần lao”, “Nhân vị”, “Duy linh”, “Dân chủ”…nhưng không thể nói rằng đó là một xã hội dân chủ, càng không thể nói xã hội đó nhiều dân chủ hơn xã hội xã hội chủ nghĩa ở nước ta ngày nay.
Rõ ràng, có hay không có dân chủ, dân chủ được thực hiện ở trình độ cao hay thấp, tất cả phụ thuộc vào bản chất của đảng cầm quyền, chứ không phụ thuộc vào số lượng nhiều hay ít các đảng phái chính trị. Tính chất và trình độ dân chủ của một nước, một xã hội được quyết định chủ yếu bởi tính chất của nền dân chủ, bản chất của đảng cầm quyền, và ở việc phát huy đến mức nào quyền làm chủ của đại đa số nhân dân, thực hiện đến mức nào lợi ích và ý chí của đại đa số nhân dân. Ví như xã hội ở miền Nam nước ta dưới thời Mỹ - Diệm có rất nhiều đảng như: “Cần lao”, “Nhân vị”, “Duy linh”, “Dân chủ”…nhưng không thể nói rằng đó là một xã hội dân chủ, càng không thể nói xã hội đó nhiều dân chủ hơn xã hội xã hội chủ nghĩa ở nước ta ngày nay.
QT
bài viết rất hay, đáng đọc
Trả lờiXóa