Phương châm của các thế lực thù địch trong thực hiện âm mưu, thủ đoạn “diễn biến hòa bình” là: Chống phá về chính trị, tư tưởng làm hàng đầu; kinh tế là mũi nhọn; ngoại giao làm hậu thuẫn và coi tôn giáo, dân tộc là ngòi nổ, kết hợp với bạo loạn lật đổ, uy hiếp, răn đe, gây sức ép về quân sự nhằm từng bước hạ bệ, tiến tới xoá bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng ta và chế độ xã hội chủ nghĩa mà nhân dân ta đang xây dựng.
Phải chăng sự tồn tại và phát triển của chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam là mối đe dọa giấc mộng làm bá chủ thế giới của Mỹ và phương Tây? Vì sao các thế lực thù địch lại căm thù Đảng Cộng sản Việt Nam và muốn xoá bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng ta và chế độ xã hội chủ nghĩa mà nhân dân ta đang xây dựng? Có lẽ chúng ý thức rất rõ rằng, ở Việt Nam, chừng nào còn có Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo thì chừng ấy, chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh vẫn được lấy làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho mọi hành động của Đảng và cách mạng Việt Nam; và chừng ấy, chủ nghĩa Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh vẫn thống trị đời sống tinh thần xã hội ta. Theo đó, Quân đội nhân dân và Công an nhân dân vẫn là lực lượng tuyệt đối trung thành với mục tiêu, lý tưởng độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội mà Đảng, Bác Hồ và nhân dân ta đã lựa chọn từ những thập niên đầu của thế kỷ XX. Điều này đã được Nicxơn cho rằng, đó là sự cản trở lớn nhất đối với giấc mơ thống trị thế giới của chúng…
Sở dĩ hiện nay, một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên và quần chúng nhân dân nhận thức chưa đầy đủ, chưa sâu sắc, thậm chí còn mơ hồ về bản chất, âm mưu, thủ đoạn của chiến lược “diễn biến hòa bình”, bạo loạn lật đổ của các thế lực thù địch chống phá Việt Nam là vì họ coi thường kẻ thù, chỉ “nhìn thấy cây mà không thấy rừng”. Có người còn cho rằng: “làm gì có chiến lược “diễn biến hòa bình”, làm gì có ai mưu toan xâm chiến nước ta, hoặc nếu có chăng thì đó chỉ là “ông bạn láng giềng muốn biến biển của nước ta thành ao nhà của họ”. Có người còn nói: việc đề cao ý thức cảnh giác là tốt, song không đáng đến mức phải duy trì một số lượng quân đội, công an quá đông như hiện nay”, chẳng qua là Đảng Cộng sản Việt Nam và Quân ủy Trung ương, Bộ Quốc phòng “cường điệu hoá vấn đề”, “hướng dư luận ra bên ngoài”, “biện hộ” cho quan điểm đấu tranh giai cấp, đấu tranh ý thức hệ để “tự đề cao mình”. Phải nói ngay rằng, cách suy nghĩ và sự phát ngôn thiếu trách nhiệm đó rất cần phải chỉnh đốn. Ai đó đã và đang suy nghĩ như vậy thì hãy tĩnh tâm nhìn lại vấn đề tại sao Liên Xô là một cường quốc mạnh như vậy cớ sao lại mau chóng sụp đổ đến thế; tại sao quân đội Liên Xô hùng mạnh là như vậy lại trở nên vô dụng, hoàn toàn mất sức chiến đấu, để mất chế độ xã hội chủ nghĩa và thành quả cách mạng Tháng Mười vĩ đại.
Gần đây, trên một số trang mạng xã hội, một số người Việt Nam học đòi cách nói của bọn lưu vong đã “lấy tay chọc vào mắt mình” khi a dua, hùa theo cách ăn nói xấc xược của bọn bán rẻ Tổ quốc, bỏ cửa nhà, quê hương đi sống ở xứ người. Vì vậy, cả thầy lẫn tớ đều cùng một giọng điệu cho rằng, “diễn biến hòa bình” là một khái niệm mù mờ đã được dùng từ hơn 20 năm nay… để chính quyền thanh trừng những tổ chức, cá nhân có tư tưởng thân phương Tây, chống đối Đảng. Thâm độc hơn, một số kẻ độc mồm, độc miệng còn vu khống rằng, Đảng Cộng sản Việt Nam và quân đội ta bày đặt ra câu chuyện “diễn biến hòa bình” để duy trì số lượng lớn binh lính nhằm tiêu tốn lương thực, thực phẩm của dân chúng, để họ bị chết đói; sự tồn tại của quân đội cộng sản chẳng qua là để bảo vệ lợi ích của một bộ phận thiểu số cán bộ cao cấp của Đảng Cộng sản, vân vân và vân vân. Chúng ta chẳng lạ gì cái “điệp khúc” đại loại như thế đã tua đi tua lại nhiều lần đến mức nhàm chán ngay cả đối với đồng bọn của chúng. Tuy nhiên, chúng nói thì chúng tự nghe và thưởng thức. Công việc của chúng ta là tiếp tục nghiên cứu, đổi mới công tác tuyên truyền, giáo dục cán bộ, chiến sĩ và nhân dân, giúp họ nhận thức đầy đủ, sâu sắc bản chất, âm mưu, thủ đoạn và tác hại của chiến lược “diễn biến hòa bình”; có biện pháp phòng, chống nó một cách hiệu quả. Đó là nhiệm vụ chính trị cấp bách hàng đầu của các cơ quan chức năng và những người có trách nhiệm trong hệ thống chính trị ở nước ta; đó cũng là quyền lợi, trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi công dân nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đối với việc thực hiện nhiệm vụ quân sự, quốc phòng, an ninh, bảo vệ Tổ quốc./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét