Đó là những kẻ dân chủ nửa mùa, ba cây bọ gậy, vẫn luôn cho rằng mình là "tân tiến", là "văn minh, là "hiểu rõ mọi chuyện" và "biết mọi thứ"... Chúng tràn vào trang cá nhân chị vợ của một chiến sĩ đã hi sinh tại Đồng Tâm, chúng xúc phạm chị và cháu, chế ảnh tùm lum bậy bạ. Chúng nói rằng cái chết của chiến sĩ chồng chị là giả tạo, chị được "thuê để khóc"...
Chúng báo cáo trang cá nhân của chị, gửi những dòng tin nhắn xúc phạm đến gia đình anh chị. Chúng vào tận trang cá nhân của chị, tìm ra địa chỉ cơ quan, rồi vào tận trang cá nhân cơ quan của chị và đe dọa.
Chính những kẻ đó, sau phóng sự của VTV24 về nỗi đau những người ở lại, chúng dọa rằng sẽ tìm đến nơi gia đình các chiến sĩ ở, sẽ "vạch trần nỗi đau giả tạo". Chúng luôn cho rằng cái chết của các anh là "giả tạo", là "che giấu", phóng sự của VTV là tạo dựng.
Đó là một cô ca sĩ, rất thích chính trị và rất nhân văn. Cô ấy nói rằng việc một trường tư không chấp nhận việc phụ huynh "nộp thiếu học phí", cho rằng giáo dục rời xa hai chữ "nhân văn". Trước đó, chính cô ca sĩ này, khóc nức nở, mắt mờ đi và phải đeo kính đen để tưởng nhớ "một ông già ở Đồng Tâm chống lại bạo quyền". Vậy nhân văn ở đây là gì? Là phải trừng trị kẻ phạm tội, ghi nhớ công lao của những người đã hi sinh vì Tổ Quốc. Chứ không phải là mượn danh ca sĩ, thể hiện mình là người có tầm ảnh hưởng, rồi muốn viết cái chết tiệt gì cũng được. Nhân văn kiểu gì? Mà lại đi ca ngợi tội phạm và xúc phạm các chiến sĩ - những người vì dân vì nước?
Đó là kẻ, tự nhận là nhân sĩ "dân chủ", cho rằng lũ người chống phá không phải là tội phạm, không phải là khủng bố vì "không giam giữ con tin, không phạm tội nghiêm trọng"... Nhưng, tàng trữ vũ khí trái phép, chế tạo bom xăng, vật liệu nổ, nói trực tiếp lên mạng rằng sẽ "giết tất", "đốt hết"... Luật pháp nào cho phép người dân chế tạo bom xăng? Người bình thường nào tự dưng đào hào, chuẩn bị vũ khí tự chế? Không khủng bố thì là gì?
Thế nào là khủng bố? Theo Quốc hội Úc, thì đây là các hành vi đe dọa bằng hành động, lời nói... được tính toán hoặc dàn xếp từ trước. Các hành vi khủng bố có thể được thực hiện một cách gián tiếp hoặc trực tiếp. Quan trọng hơn, hành vi khủng bố còn gây ám ảnh bởi tính đại chúng, những kẻ thực hiện khủng bố cố tình muốn đưa các thông tin khủng bố để khiến dân chúng sợ hãi.
Vậy hãy nhìn lại cái cách mà lũ tội phạm ở Đồng Tâm đang làm xem. Đó là hành vi dàn xếp "trận địa" nhằm chống đối cơ quan chức năng, lên kế hoạch phạm tội từ trước, chế tạo vũ khí trái phép, âm mưu giết người và lan truyền hình ảnh đe dọa chống đối cơ quan chức năng, dọa sẽ đoạt mạng hàng trăm chiến sĩ.
Tại sao không cắt điện nước, bao vây và ném lựu đạn hơi cay? Đúng là cái kiểu trí thức nửa mùa. Đây là đời thực chứ không phải là chơi Call of Duty hay PUBG. Khu vực lũ tội phạm "dàn binh" nằm ở gần khu dân cư, rất có thể lũ tội phạm này sẽ gây thiệt hại cho dân lành bằng vũ khí của chúng. Không loại trừ chúng thực hiện các hành vi phạm tội hướng đến người dân lành tại Đồng Tâm nhằm gây sức ép cho các chiến sĩ. Ngoài ra, trong bao nhiêu ngày trước đó, không biết bao nhiêu lần mà cơ quan chức năng yêu cầu đối thoại, làm việc, nhưng lũ tội phạm đó đáp lại như thế nào?
Tại sao phải bắn kẻ chủ mưu, trong khi kẻ chủ mưu què chân, già yếu, trong khi có thể sử dụng hơi cay? Vấn đề là kẻ chủ mưu này cầm mìn trên tay trong khi đó hơi cay không có tác động ngay lập tức. Trong thời gian đợi hơi cay tác động, không loại trừ trường hợp tên này sẵn sàng dùng mìn tự sát hoặc ném vào phía các chiến sĩ, lúc ấy, thiệt hại sẽ không còn là nhỏ nữa, tính mạng các chiến sĩ khác cũng sẽ bị đe dọa. Lúc phạm tội, thì lại đưa các yếu tố như già yếu, què chân ra để bao biện, nhưng què chân hay già yếu thì ảnh hưởng gì đến việc cầm mìn? Què chân chứ có cụt tay đâu?
Nhân văn với lũ tội phạm khủng bố? Đòi quyền sống cho tụi ấy, tại sao không nhân văn với các chiến sĩ - những người đã hi sinh khi làm nhiệm vụ? Đồng cảm với người nhà lũ tội phạm, nhưng lại khốn nạn với người nhà của các chiến sĩ đã hi sinh?
Những tên tội phạm còn có may mắn đứng trước vành móng ngựa, còn được ăn uống và hít khí giời, còn được nhìn mặt trời buổi sáng và thấy sao trời buổi đêm, còn được nói lời xin lỗi và khoan hồng, nhiều kẻ còn mong được sống. Nhưng có những chiến sĩ không còn có thể lắng nghe những lời xin lỗi ấy được nữa...(tifosi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét