Đến bây giờ gần quá nửa cuộc đời
Mới nhận ra Cha cũng từng nói dối
Bữa cơm ngày xưa đơn sơ mỗi tối
Con cá gầy Cha chỉ chọn đầu thôi.
Mấy đứa con lại thắc mắc liên hồi
Sao Cha ăn đầu, nhiều xương dễ hóc
Cha bảo, già rồi ...ăn đầu ...bổ óc
Ăn đầu nhiều sẽ cứng cáp xương hơn.
Cha còn bảo Ông Bà nội các con
Ngày xưa cho Cha ăn toàn thịt cá
Nghe lời Cha nhưng mà con thấy lạ
Cha bảo ăn nhiều sao cứ gầy nhom.
Rồi con lớn lên Cha thì già thêm
Con hiểu...nhường con...nên cha nói dối
Rồi quên nhanh, bởi tuổi thơ nông nổi
Chẳng vui buồn nào, nhớ được lâu đâu.
Chúng con trưởng thành Cha bỏ đi đâu
Ngày giỗ Cha con nhìn vào di ảnh
Cha vẫn gầy nhưng nụ cười lấp lánh
Đôi mắt hiền vẫn tỏa ánh yêu thương.
Mâm cỗ vợ con làm để dâng hương
Có con cá to đùng chiên béo ngậy
Nhớ đầu cá Cha thường ăn ngày ấy
Mắt nhạt nhòa con thổn thức... Cha ơi.
Qua làn khói hương nghi ngút chơi vơi
Con thấy hiện lên dáng Cha xiêu vẹo
Mỗi buổi tối ra bờ sông lạnh lẽo
Kiếm vài con cá ít thịt, nhiều xương.
Bữa cơm ngày giỗ, nhớ Cha lạ thường
Con chọn cái đầu như Cha ngày trước
Thằng Út bảo, đầu sao Ba ăn được
Con bảo rằng cho bổ óc, Út ơi.
Con cố ngăn giọt nước mắt tuôn rơi
Không muốn vợ, con thấy mình rơi lệ
Sao bát cơm này bỗng dưng mặn thế
Ước Cha vẫn ngồi...nói dối như xưa!!!
Thơ:Việt Khoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét