Tháng 3-1960, hai cán bộ tỉnh Nghệ An (ông Nghị - Phó Trưởng Ty Văn hóa và ông Liên- Bí thư xã Nam Liên) ra Bộ Văn hóa báo cáo và nhận kế hoạch xây dựng Nhà lưu niệm Hồ Chủ tịch và nhà khách ở quê, được Bác cho gọi vào gặp.
Các ông đến thì Bác và Thứ trưởng Bộ Văn hóa Lê Liêm đang chờ. Bác ân cần hỏi thăm các cán bộ ở tỉnh và bà con trong xã, tình hình mùa màng, công tác thủy lợi, rồi nói đại ý: Nam Liên là gọi cho đẹp thế thôi, trước đây là Làng Sen, còn Nam Chung thì gọi là Làng Chùa, chứ ai biết Liên, Chung gì đâu.
Còn cái nhà của Bác mấy năm qua các chú sửa sang lại, có nhiều cái đúng nhưng cũng có cái không đúng. Ví như cái thềm bằng đất chứ không phải bằng xi măng. Nhắc đến bộ đồng, Bác hỏi: Nghe nói các chú đã tìm được, làm sao mà biết chắc chắn đó là bộ đòng nhà Bác? Dạ, cũng là nhờ các cụ phụ lão.
Nghe ông Liên đáp, Bác hỏi tiếp: Nghe nói Nam Liên nhiều khách đến thăm phải không? Tưởng là Bác đã đi vào việc, ông Nghị “Dạ” thật to nhưng Bác đã hỏi: “Đường từ Vinh lên Nam Liên bao nhiêu cây số?” “Dạ, thưa 13 cây”. Bác nhẩm tính: “Hơn 13 cây..., đi xe đạp chậm lắm mất một tiếng rưỡi, thì cho đi hai giờ, đi oto chậm lắm mất nửa giờ…; sáng đi, trưa về Vinh nghỉ. Đi xe đạp thì đi sớm chút, trưa cũng về Vinh…”, rồi Bác nói rõ: Đừng bày chuyện xây dựng nọ kia làm gì cho tốn kém của dân.
Đến đây, thái độ của Bác rất nghiêm khắc, hỏi dồn dập: “Nghe nói các chú đang xây dựng trong kia phải không?”, “Làm đến đâu rồi?”, “Những cái sai đã sửa chưa?”, “Bây giờ làm gì nữa?”, “Ai cho tiền làm?”, “Ai chịu trách nhiệm làm?”,”Ai ký giấy cấp tiền?”, “Cấp bao nhiêu?”, “Đã tiêu hết bao nhiêu rồi?”… Thứ trưởng Lê Liêm và hai cán bộ tỉnh trả lời không kịp.
Nghe báo cáo tiền được trợ cấp hơn ba nghìn và đã tiêu hết bao nhiêu rồi, Bác bảo ông Nghị: Còn bao nhiêu trả lại Nhà nước. Thiếu đồng nào chú chịu trách nhiệm bỏ tiền túi ra mà bù nhé! Ba người nhìn nhau im lặng.
Bác trở lại thân mật, ôn tồn giảng giải: Thôi, bây giờ những vật liệu đã mua rồi, như: vôi, gạch, ngói, đá, sỏi… giờ giao lại cho ngành giáo dục làm trường học và ngành y tế làm nhà hộ sinh. Việc sửa sang nhà Bác làm nhà lưu niệm, nhà đón tiếp, dứt khoát phải đình chỉ.
Các chú muốn cho quê Bác đẹp thì phải xây dựng chung, trước hết là phải sản xuất cho thật tốt, xã viên thật no đủ, đường sá thật sạch sẽ, trồng thật nhiều cây, vừa lấy gỗ, vừa có bóng mát. Các cháu ăn no, có quần áo đẹp, học cho giỏi thế là ta đẹp chung. Còn nếu đường sá chật hẹp, các cháu ốm yếu, không được học hành, mà các chú lo tô vàng lên nhà Bác cho đẹp, thì chẳng qua là trát tí phấn lên bộ mặt gầy gò. Việc đó không nên và nhất thiết không được làm.
Bác bảo đồng chí Vũ Kỳ lấy ra gói hạt phượng. Bác trao cho ông Liên và dăn: Loại phượng này cành lá sum xuê, nên trồng hai bên đường để các cháu đi học hay bà con đi làm về thì có bóng mát.
PhùĐổng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét