Là một quốc gia lân bang nhưng Việt Nam ta không hề bị người tàu thôn tính dù trải qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ. Nói thế để hiểu rằng, tổ tiên chúng ta rất anh minh. Dù lịch sử có thăng, có trầm nhưng về cơ bản chúng ta vẫn giữ được độc lâp, chủ quyền cho đến tận ngày nay. Các cụ ngày xưa, khi “thiên triều” mang binh xâm lược nước ta thì lúc đó người Việt lại chung lưng đấu cật để chiến đấu đánh bại chúng. Bà Trưng, Bà Triệu, Lý Nam Đế, Triệu Việt Vương, Ngô Quyền, Lê Đại Hành, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung và cả cuộc chiến chống quân bành trướng năm 1979 của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đều có điểm chung là cha ông ta không bao giờ chịu cúi đầu trước cường địch. Quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để dạy cho họ bài học lớn về tinh thần và khí phách nước Việt. Đánh cho họ biết thế nào là “Nam quốc sơn hà Nam Đế cư” như lời Lý Thường Kiệt và đánh cho để sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ như lời vua Quang Trung.
Các cụ ngày xưa tinh anh ở chỗ là khi đã chiến thắng người Trung Quốc, tiền nhân ngay lập tức chủ động giảng hòa vì suy cho cùng thì người tàu vẫn là cường quốc, chúng ta vì muốn yên ôn để phát triển, họa binh đao không phải là cái phúc của xã tắc, của muôn dân trăm họ. Các triều đại chấp nhận ngoài mặt xưng họ là thiên triều nhưng trong nước thì xưng là Hoàng đế; thần phục là giả nhưng độc lập, tự chủ mới là thật; chứ tiền nhân không hề run sợ trước bạo quyền. Ngày nay vẫn thế, ta và tàu vẫn là hàng xóm của nhau, đó là điều không thể thay đổi nếu trái đất còn quay quanh mặt trời! Ngoại trừ câu chuyện về biển, đảo thì về cơ bản hiện nay Việt - Trung vẫn đang hợp tác tốt trên nhiều lĩnh vực; vậy không có cớ gì để phải đánh nhau với Trung Quốc, không có cớ gì để bài tàu. Bài tàu thì cái mất sẽ nhiều hơn cái được; hai nhà hàng xóm nếu ghét nhau đến mức “xúc đất đổ đi” thì có thể mua lô đất khác, nhà khác để tránh xa tên hàng xóm đáng ghét; nhưng tầm quốc gia thì không bao giờ! Việt - Trung, núi liền núi, sông liền sông và chúng ta dù muốn hay không cũng phải là hàng xóm của họ. Ví như hai nhà hàng xóm mà lấn chiếm đất của nhau thì trước hết vẫn phải hòa giải rồi sau đó mới tính đến chuyện kiện ở tòa án nữa là tầm quốc gia đại sự. Khi còn nhiều lựa chọn thì chúng ta vẫn phải ưu tiên giải pháp ngoại giao hòa hiếu trên tinh thần luật pháp quốc tế.
Việt Nam vừa mới tạm yên được, kể từ năm 1995 đến nay khi Mỹ bỏ cấm vận và ta bình thường hóa quan hệ với tàu năm 1991. Đất nước đang phát triển từng ngày, đời sống nhân dân ngày càng ấm no, hạnh phúc, ta phải giữ môi trường hòa bình để phát triển kinh tế, nhân dân không phải lầm than do chiến tranh. Hãy tin tưởng ở các quyết sách của Đảng và nhà nước ta; khi không còn cách nào khác, khi tổ quốc cần thì tổ quốc sẽ gọi, lúc đó các bạn sẽ tình nguyện xung phong; các bạn nên nhớ là quân đội ta không bao giờ để bị động, bất ngờ. Hãy giữ trái tim nhiệt huyết, cặp mắt tinh tường và nhãn quan sâu rộng. Đừng nghe những gì mà các thế lực thù đích kích động để làm phức tạp thêm tình hình./.
------------
Lão chăn bò DVK - MNQ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét