Sau khi giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, dân tộc ta đối diện với muôn vàn khó khăn gian khổ. Hậu quả của chiến tranh kéo dài đã làm cho đất nước ta kiệt quệ. Trong nước, một số thành phần có nợ máu với dân tộc vẫn không ngừng phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân tộc, Fulro được tài trợ để chống phá, đối đầu với chúng ta. Bên ngoài thì Hoa Kỳ và đồng minh ngay lập tức cấm vận về kinh tế. Họ lợi dụng sự bất hoà giữa Liên Xô - Trung Quốc để bắt tay với người tàu hòng cô lập các nước thân Liên Xô, trong đó Việt Nam được xem là "cái gai trong mắt" của họ, Trung Quốc và Hoa Kỳ muốn Campuchia dân chủ tiến quân đánh nước ta để họ toạ sơn quan hổ đấu và trở thành ngư ông đắc lợi.
Có thể nói, giai đoạn này, ngoài Liên Xô và một số nước XHCN ra thì hầu như đều bị Hoa Kỳ và Trung Quốc lôi kéo, chống lại Việt Nam. Trong Asean, hầu hết các quốc gia đều theo Mỹ, quay lưng với chúng ta. Tổ quốc vạn bề thọ địch! Lúc này Pôn Pốt được sự nuôi dưỡng của Trung Quốc nên ra sức chuẩn bị cho cái gọi là : "Chỉ cần mỗi ngày diệt vài chục, mỗi tháng diệt vài ngàn, mỗi năm diệt vài ba vạn thì có thể đánh 10, 15, đến 20 năm. Thực hiện 1 diệt 30, hy sinh 2 triệu người Campuchia để tiêu diệt 50 triệu người Việt Nam". Theo chúng, Việt Nam mới thống nhất, sau 1975 gặp nhiều thách thức trong nước, "khó khăn hơn Campuchia Dân chủ gấp 10".
Chúng cho rằng "Lính cách mạng Khmer được tin tưởng là hơn hẳn lính Việt Nam về sự dũng cảm, tinh thần cách mạng và không thể mua chuộc". Chúng đã xâm phạm các tỉnh dọc theo biên giới, sát hại dã man đồng bào ta. Đã có hàng ngàn người dân vô tội bị chúng hành quyết một cách man rợ.
Việt Nam cố gắng giải quyết cuộc xung đột một cách hòa bình thông qua đàm phán ngoại giao, nhưng Khmer Đỏ từ chối đàm phán, Trung Quốc không chịu làm trung gian hòa giải, còn Liên Hiệp Quốc không có biện pháp gì phản hồi lại các phản đối của chính quyền Việt Nam về các hành động gây hấn của Khmer Đỏ. Cũng phải thôi, đó là kế hoạch mà Mỹ - Trung đã sắp đặt từ lâu, dễ gì từ bỏ. Cả Mỹ, Trung và Khơ Me Đỏ đã đánh giá thấp khả năng của Quân đội nhân dân Việt Nam, chúng nghĩ rằng, sau giải phóng miền Nam thì đất nước ta không thể gượng dậy để tiếp tục chiến tranh! Và họ đã lầm!
Các cuôc tấn công của Khmer Đỏ vào Việt Nam, giết chóc dân thường Việt Nam dọc biên giới khiến Bộ Quốc phòng Việt Nam đã đảo ngược xu hướng dần dịch chuyển quân đội sang các khu vực kinh tế. Năm 1977, quân đội dự tính chuyển 20.000 lính, nhưng chỉ có 4.300 người quay về công việc dân sự vào giữa năm 1977. Trong nửa cuối năm 1977, Quân khu 7, Quân khu 9, Quân đoàn 3 và 4 được điều động phản công chống Khmer Đỏ.
Chỉ sau 2 tuần giao chiến, Khơ Me Đỏ đã bị đẩy lùi hoàn toàn khỏi Việt Nam, Quân đội nhân dân Việt Nam giải phóng Phnom Penh ngày 7 tháng Giêng 1979, lật đổ chính thể Khmer Đỏ tàn ác. Hơn 120.000 quân của Pôn Pốt bị chúng ta khai tử, buộc phải chạy sang Thái Lan.
Vào giữa tháng 2/1979, Bắc Kinh hiệp lực với các lãnh đạo Asean và Mỹ để "trừng phạt" và cô lập Việt Nam, chúng rêu rao là ta xâm lược Campuchia. Mặc dù bác bỏ mọi can dự, Washington bật đèn xanh cho Bắc Kinh tấn công Việt Nam. Ngày 17.2, Trung Quốc bắt đầu mang 600.000 quân xâm lược nước ta để "dạy cho Việt Nam một bài học" và kết quả là họ bị quân và dân miền Bắc, chủ yếu là bộ đội địa phương, dân quân du kích đánh cho không còn manh giáp. Khi quân chủ lực của ta từ Campuchia trở về thì Trung Quốc đã kịp tháo chạy.
Vì sao chúng ta mang Quân đội sang giúp Campuchia? Lý do: từ 1975 đến 1979, Khơ Me Đỏ đã gây bao nhiêu tội ác với đồng bào ta và nhân dân Campuchia. Chúng ta đã nhẫn nhịn và cố níu kéo bằng giải pháp hòa bình trong vòng 4 năm từ 1975 tới 1979 khi người Việt Nam vẫn liên tục bị tấn công, chúng mang những sư đoàn chủ lực tấn công và giết hại đồng bào ta hết sức man rợ, thảm sát Ba Chúc là một ví dụ điểm hình về tội ác tày trời của chúng. Trong suốt 12 ngày chiếm đóng từ 18 đến 30 tháng 4 năm 1978, quân Khmer Đỏ đã giết chết 3.157 dân thường. Chỉ có ba người sống sót sau vụ tàn sát. …
Chính vì những nguyên nhân trên và chính lời kêu gọi khẩn thiết của người dân Campuchia mà đại diện chính Hunsen và các cộng sự đã sang Việt Nam để kêu gọi chúng ta giúp nhân dân họ thoát họa diệt chủng. Nếu chúng ta không mang đại binh sang Campuchia để đánh dập đầu và xóa sổ toàn diện bọn ác nhân Khơ Me Đỏ mà để chúng phục hồi nguyên khí thì liệu rằng với sự hậu thuẫn của Trung Quốc, Hoa Kỳ, Thái Lan …để chúng phản công trở lại thì liệu rằng khi đó tổn thất mà chúng sẽ gây ra là như thế nào, chắc chắn không ai có thể dự đoán được.
Binh pháp tinh diệu ở chỗ là phải biết nắm thời cơ, tạo thế và lực để quyết thắng giặc, đánh địch để chúng không kịp hồi phục nguyên khí, đánh để cho giặc “chích luân bất phản, phiến giáp bất hoàn”. Việc chúng ta mang quân đội sang Cam hoàn toàn là việc làm chính nghĩa, trên tình thần quốc tế cao cả, chính nghĩa là vì được nhân dân Campuchia đồng lòng khẩn cầu ta giúp họ; chính nghĩa giúp người và cũng chính là giúp mình! Lòng người campuchia đứng về chúng ta và Hunsen, xem chúng ta là đội “quân nhà Phật” đã cứu sống, hồi sinh dân tộc họ; họ mang ơn của chúng ta đến muôn đời; đó chính là nhân hòa!
Nhiều người cho rằng, sau khi đánh bại Khơ Me Đỏ, tại sao chúng ta không rút quân ngay? Giáo cho Liên Hiệp Quốc tiếp quản...? Hãy nhìn xem trước khi người Việt Nam bị Khơ Me Đỏ tàn sát và Campuchia bị diệt chủng thì LHQ ở đâu? Chúng hùa theo Trung Quốc, Hoa Kỳ ủng hộ bọn diệt chủng Pôn Pốt. Mỹ, Anh, Tàu và một số nước khác vẫn ủng hộ tiền bạc cho tàn quân khơ me đỏ mượn đất Thái Lan lập căn cứ. Vậy nếu Việt Nam giao lại cho LHQ thì hậu quả sẽ thế nào? Khơ me đỏ sẽ vực dậy và Việt Nam sẽ liên tục bị tấn công. Cụ thể vào những năm 1984 - 1985 tàn quân khơ me đỏ được viện trợ từ nước ngoài đã gây nhiều tổn thất cho Quân đội Việt Nam.
Nếu chúng ta không ở lại Campuchia (theo để nghị của chính quyền cách mạng Campuchia) thì liệu một chính quyền non trẻ vừa mới ra đời sau bao nằm bị tàn phá nặng nề, xác người còn phơi đầy đồng ruộng; Vậy họ có đủ sức để đánh trả Khơ Me Đỏ đang chực chờ để phản công ở phía bắc Campuchia và Thái Lan, khi mà sau lưng Pôn Pốt luôn có sự hậu thuẫn đến từ các nước mà ông cho là “Liên hiệp quốc”? Nếu chúng ta rút hết quân về nước, đó mới là phạm vào đại kỵ của binh gia. Ngày xưa Hạng Vũ vì quá trượng nghĩa mà tha cho Lưu Bang nhiều lần, dù trên chiến trường Lưu Bang luôn thất bại trước Hạng Vũ, nhưng chính vì không nhổ cỏ tận gốc, không đánh dập đầu rắn để rồi sau này chỉ một trận ở Cái Hạ đã làm cho nước Sở và Hạng Vũ mang mối hận ngàn thu (tất nhiên sự việc và bản chất của hai sự kiện này không giống nhau).
Bởi thế, QĐND Việt Nam vào tận sào huyệt của để đào tận gốc, tróc tận rễ, tiêu diệt hết giống loài lang sói là việc làm chính nhân để chiến thắng bất nhân, giúp chính quyền Campuchia xây dựng lực lượng đủ sức chiến đấu và chiến thắng quân Pôn Pốt đó là chính nghĩa và được nhân dân Campuchia ủng hộ nhiệt thành! Chính quyền Campuchia lúc đó là sự lựa chọn của lịch sử, của những người dân Campuchia, chúng ta chỉ hỗ trợ, giúp đỡ chứ không hề “dựng lên” như cái cách Chu Mộng Long lộng ngôn, xảo ngữ!
Ngày 07/1/1979 là ngày mà cả nhân loại không thể nào quên khi Quân đội nhân dân Việt Nam tiến vào Phnôm Pênh. Sự trợ giúp hào hiệp, chí tình của Quân đội nhân dân Việt Nam đã cứu rỗi đất nước Chùa tháp, thoát hoạ diệt chủng, giúp họ tái sinh và có cơ đồ như hôm nay. Cựu Quốc vương Xi-ha-núc từng khẳng định: “Nếu họ (Việt Nam) không đánh đuổi bọn Pôn Pốt thì tất cả mọi người (Cam-pu-chia) có thể đã bị chết. Không chỉ riêng tôi mà là mọi người, chúng (Khơ-me Đỏ) đã có thể giết chết tất cả chúng ta, ít nhất thì chúng ta cũng đã được sống sót và chính vì điều này mà chúng ta có thể nói rằng, Đảng Nhân dân Cam-pu-chia đã không mắc sai lầm khi đề nghị Việt Nam giúp đỡ chống Khơ-me Đỏ, bởi vì nếu chúng ta không được giải phóng khỏi bọn Pôn Pốt thì toàn dân tộc có thể đã bị tiêu diệt”. Vậy nên đừng ai vô ơn, xúc phạm sự hy sinh cao cả của Quân đội nhân dân Việt Nam để cứu rỗi nhân dân Campuchia./.
DVK-MNQ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét