<Trung Quân>
Chắc không ai nhắc đến thì chúng ta sẽ mau quên đi cái tên Bạch Hồng Quyền, kẻ cầm đầu, kích động các vụ biểu tình, đập phá trái pháp luật trên địa bàn tỉnh Hà Tĩnh những năm 2017. Sau những ngày trốn chui, trốn lủi bên Thái Lan, Hồng Quyền đã xin được tỵ nạn ở bên Canada, hoàn thành ước mơ của mình. Từ đó, cái tên Bạch Hồng Quyền cũng ít người nhắc đến hơn.
Nhưng trớ trêu thay, mấy nay cư dân mạng nhắc đến Quyền là nhắc đến hoàn cảnh trớ trêu đến đáng xấu hổ. Mạng xã hội từng là công cụ để Quyền sử dụng con bài đấu tranh “dân chủ, nhân quyền” để chống phá đất nước thì giờ đây trở thành chỗ kêu than của y vì bị vợ bảo hành, cho ăn nguyên một cái cán chổi. Theo như lời Quyền thì hành vi bạo hành này xuất hiện khi vợ chồng nhà này đoàn tụ bên Canada. Có lẽ, người vợ đã hấp thụ được tư tưởng “nhân quyền” của Quyền truyền bá, nhất là khi được mục sở thị nó trên đất Tây nên sẵn sàng cho nhà bay mất nóc.
Giận thì giận mà thương thì thương. Quyền đã từng hô mưa gọi gió, kích động hàng ngàn người xông vào trụ sở chính quyền đập phá mà giờ đây như con mèo con nằm im dưới cán chổi của vợ. Một con người rao giảng nhân quyền như thuyết khách, mà giờ đây bảo lưu quyền trụ cột trong nhà cũng không xong. Ước mơ về một xứ thiên đường đẹp mộng mơ, Quyền ra sức “đấu tranh”, chấp nhận cuộc sống tủi hờn bên đất Thái. Vậy mà để cập bến được xứ thiên đường, Quyền mất gần 30.000 đô la để sang được xứ này, trở thành một nông dân trông cần sa chính hiệu. Chỗ dựa, niềm an ủi duy nhất của Quyền nơi xứ người là gia đình thì giờ như cái cán chổi đập thẳng vào mặt y, để cho y tỉnh ngộ ra cái ảo tưởng bấy lâu nay mà y theo đuổi.
Có quê mà phải bỏ xứ, có nhà mà như không có gia đình là tình cảnh của nhiều nhà rân chủ may mắn được xuất khẩu sang phương Tây. Những Bùi Kim Thành, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trần Khải Thanh Thủy, Tạ Phong Tần… giờ đến Bạch Hồng Quyền như tấm gương cho các nhà rân chủ trong nước thấy rõ. Tất cả các đối tượng này chỉ có giá trị lợi dụng khi chúng ở trong nước, còn khi ra nước ngoài thì mạnh ai người đó bươn ra mà kiếm sống, thời gian đâu để nói đạo lý nữa đâu. Cũng buồn cho Quyền, giờ này đang lẩm bẩm câu: “nhà phải có nóc” mà quệt nước mắt. Âu kiếp này coi như bỏ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét