Thiếu tá Trương Đình Minh (Hiện là Phó Tổng biên tập Tạp chí Biển và Bờ) kể, vào những năm 1967 – 1968 những đoạn đường từ Truông Bồn đến Ngã ba Đồng Lộc cho đến Khe Ve, Khe Giao, cầu La Trọng... là những trọng điểm bị địch đánh phá rất ác liệt. Cũng giống như các tuyến đường khác, ở đây có rất nhiều đơn vị TNXP trực chiến ngày đêm, sẵn sàng hy sinh thân mình để bảo đảm cho xe thông đường ra trận.
Đội TNXP tổ 7 (thuộc Ban xây dựng 67 - Tổng đội TNXP 41) có một đội văn nghệ nghiệp dư. Mang danh nghĩa là đội để sinh hoạt, tổ chức cho cơ động, gọn nhẹ chứ quân số của đội cũng gần bằng một tổng đội xây dựng ngày nay. Đội viên đội văn nghệ này là các anh chị em được lựa chọn chủ yếu từ các cây văn nghệ từ các đội TNXP. Đa số họ đều là những người rất trẻ, chỉ trên dưới 20 tuổi và đa phần là con gái Hà Nội, Hải Phòng, Nghệ An... Bình thường họ vẫn đảm nhiệm vai trò của một TNXP. Vẫn bám đường, thông xe bất kể mưa nắng, ngày đêm. Chỉ những khi có lễ lạt hoặc yêu cầu phục vụ cho chiến dịch thì lãnh đạo mới rút họ lên tập duyệt độ nửa tháng rồi lên đường đi phục vụ.
Ông Minh cho hay: “Vì bị máy bay Mỹ đánh phá ác liệt nên ở những đoạn đường này anh chị em TNXP thường hay phải làm ban đêm, lợi dụng ánh trăng để làm vì làm ban ngày sẽ bị máy bay địch phát hiện. Vào những đêm giáp Tết năm 1968, dĩn xuất hiện rất nhiều. Trời càng nhiều mưa phùn thì loại côn trùng này càng sinh sôi, nảy nở. Loài dĩn khi đã bám vào người thường đốt rất đau. Cứ mỗi lần giơ cuốc bổ đất là dĩn lại bám đầy người khiến các cô TNXP ở đây buộc phải dừng làm để đuổi dĩn, bởi vậy mà tiến độ công trình bị chững lại.
Để kịp giải phóng xe, các cô đã nghĩ ra cách bôi bùn lên má, lên cổ... Vì lúc đó chỉ có bùn là loại “kem” chống dĩn sẵn có nhất. Tuy nhiên, không phải lúc nào họ cũng có thời gian xuống tận các bờ mương hay đầm ao để lấy bùn. Thế là các cô bèn nghĩ ra cách xin dầu nhờn, mỡ thải ra từ xe ủi DT75 để bôi lên người tránh họa dĩn bám. Từ đó mỗi lần ra mặt đường, các cô lại mang theo ống bơ đựng đầy dầu mỡ để bôi tránh dĩn. Anh em bộ đội vận tải chúng tôi mỗi khi đi qua đây thấy các cô mặt mày lấm lem dầu mỡ nên đều rất tò mò. Nhìn ai cũng xinh, cũng đẹp mà mặt mày thì lấm lem đầy những dầu mỡ từ má đến cổ thì đã cử người đi tìm hiểu nguyên nhân. Sau khi đã rõ nguyên nhân một số anh em đã cảm động làm thơ để tặng cho họ: “Thương em đôi má bồ quân. Vì chăng con dĩn bôi đen má hồng”.
Vào khoảng 5h chiều một ngày cuối năm 1968, sau khi đã bảo đảm giao thông cho đoàn xe vận tải an toàn ra mặt trận, các cô đều mệt nhoài. Người ai nấy đều đã thấm ướt mồ hôi và lấm lem dầu mỡ chống dĩn. Vừa rời mặt đường khoảng 200 – 300m định đi về lán trại để tắm rửa, cơm nước thì nghe đồng chí trực báo tin có xe của trung đội công binh do anh Đán làm trung đội trưởng đang bị sa lầy. Vì trước đó, cứ mỗi lần đi qua đây là anh Đán và các đồng chí trong trung đội công binh này thường ghé lại thăm các anh chị em ở đây, rồi lúc thì mang biếu đôi hộp thịt hộp, hôm dăm phong lương khô, lúc thì đôi ba chiếc bắp cải miền Bắc... nên tình cảm giữa các cô TNXP ở đây với trung đội của anh Đán rất thân thiết. Dù đang mệt, lại đói nhưng khi nghe tin như thế, họ liền lập tức quay trở lại.
18 cô tay cuốc, tay xẻng hì hục đào bới, co kéo, hò dô đẩy xe ra khỏi chỗ bị sa lầy. Phải vất vả lắm, cả 18 cô gái chân yếu tay mềm mới đẩy được chiếc xe tải chở đầy bom mìn và dụng cụ rà mìn qua khỏi hố lầy. Nhưng xe vừa vượt qua khỏi hố thì có một tiếng bom nổ rầm trời. Chiếc xe may mắn thoát còn 18 cô gái ở phía sau đều hy sinh. Thịt xương họ tan vùi trong đất đá. Cả 18 cô gái TNXP đều đang độ xuân xanh, ai cũng đẹp người đẹp nết lại hát hay, vui vẻ. Các cô đa phần là học sinh, sinh viên, vừa tốt nghiệp cấp 3 là xung phong vào chiến trường, chỉ có một vài cô là mới có chồng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét