Tôi không dám chắc bài thơ này có phải là tâm sự thật của cậu học trò Thế Mạnh hay tác giả “nhập vai” học trò nhưng điều đó đâu có quan trọng nếu nó đúng và đáng để chúng ta suy nghĩ.
Có thể chỉ vì một hình thức kỉ luật hơi nghiêm khắc với học sinh, đã từng có nhiều, rất nhiều giáo viên bị phụ huynh hành hung, mạt sát, mắng mỏ và có cả trường hợp bị làm nhục, bắt quỳ xin lỗi họ và con họ.
Đã từng có những trường hợp cố tình bịa đặt mà điển hình là tại Hải Phòng, hai cô giáo suýt bị sa thải vì bị phụ huynh “gài bẫy”, bắt con “đóng cảnh” bj bỏ ngoài cổng trường giữa trưa hè nóng bỏng rồi tung lên mạng xã hội.
Đã từng có nhiều giáo viên bị đuổi việc và cũng nhiều giáo viên chán nản, bỏ nghề. Đã từng có tư tưởng bị o ép quá, giáo viên phó mặc kiểu “sống chết mặc bay”, cuối năm tống lên lớp trên rồi lớp trên nữa. Mặc cho số phận học sinh muốn ra sao thì ra, miễn là bản thân an toàn là được…
Tôi không cổ súy cho “nền giáo dục đòn roi” nhưng đồng tình với phương pháp giáo dục nghiêm khắc, dựa trên tình yêu thương và tinh thần trách nhiệm.
Và hơn hết, tôi mong có sự hợp tác, sẻ chia,đồng cảm trên con đường dạy dỗ cháu con với mục đích “con ngoan, trò giỏi”. Tôi mong rằng những năm tháng tuổi thơ luôn là ký ức đẹp nhất của mỗi con người, trong đó là tình thầy trò cao quý và thiêng liêng.
Các bạn thân mến của tôi, chúng ta hãy cùng nhau lắng nghe tâm sự của “người trong cuộc” qua bài thơ của tác giả Thế Mạnh - Thanh Chương - Nghệ An đang xôn xao mạng xã hội.
MẸ ƠI!
“Nếu một ngày người quỳ gối là con
Mẹ có giận hay trách hờn cô giáo?
Vì dạy học mà nặng tay chỉ bảo
Để cho con rèn giũa đạo làm người
Con biết rằng cô mắng nạt con thôi
Mẹ sẽ nói với cô lời ác ý
Nhưng mẹ ơi có bao giờ mẹ nghĩ
Cô phạt con là có lý hay không?
Trong lòng mẹ sao phải nổi bão giông?
Khi đứa con từng bế bồng chăm sóc
Đi đến trường không nghe lời, nhác học
Phải quỳ gối ở trong góc một mình
Mẹ phải hiểu con đang tuổi học sinh
Con chẳng sợ những phê bình kiểm điểm
Mà chỉ sợ hình phạt cô chủ nhiệm
Phạt để con rút kinh nghiệm lần sau
Con quỳ gối mẹ đừng sợ con đau
Nếu không muốn con mai sau sa đọa
Không chịu học sống lọc lừa dối trá
Bởi là do cha mẹ quá nuông chiều
Nếu muốn con lớn lên sống biết điều
Hãy để cô phạt thật nhiều mẹ nhé!
Dạy con cái phải từ khi còn trẻ
Không bạo hành mẹ cứ để vậy đi
Sinh con ra mẹ chẳng dạy được chi
Không dám đánh cũng là vì thương xót
Muốn cho cây có hoa thơm trái ngọt
Thì người ta phải nắn nót khi trồng.
Thế Mạnh
Tôi không dám chắc bài thơ này có phải là tâm sự thật của cậu học trò Mạnh hay tác giả “nhập vai” học trò nhưng điều đó đâu có quan trọng nếu nó đúng và đáng để chúng ta suy nghĩ.
Còn các bạn, đọc xong bài thơ này, cảm tưởng của bạn thế nào? Xin hãy gửi ý kiến (comment) cho chúng tôi nhé.
Cảm ơn các bạn thân mến của chúng tôi!
BHT-DT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét