<Trần Bình>
Thời gian qua Nguyễn Lân Thắng đã liên tục đăng những bình luận, hình ảnh có nội dung xúc phạm Chủ tịch Hồ Chí Minh, cờ Tổ quốc và những biểu tượng thiêng liêng khác của dân tộc Việt Nam trên mạng xã hội.
Tối ngày 16/10, nhiều người dân đã bao vây nhà riêng của Nguyễn Lân Thắng tại số 32/221 khu tập thể Vĩnh Hồ, ngõ Thịnh Quang, quận Đống Đa, TP Hà Nội. Lý do bị người dân bao vây dọa đánh và bắt xin lỗi vì những hành vi xúc phạm lãnh tụ dân tộc Hồ Chí Minh và xuyên tạc tình hình đất nước nhằm chống chính quyền. Phản ứng trước điều này, tên Nguyễn Lân Thắng chỉ biết khóa chặt cửa, cầu cứu đồng bọn. Rốt cuộc cũng chỉ 1 tên đồng bọn xuất hiện.
Trên mạng FB, đã có nhiều tiếng nói đòi “Đánh, gi ết” tên phản động này. Đã có những “nhóm phản ứng nhanh” được hội tụ để truy tìm để “hỏi tội” những kẻ xúc phạm Tổ quốc và lá cờ thiêng liêng của Tổ quốc nơi công cộng”, xúc phạm các Anh hùng Dân tộc và Lãnh tụ Anh hùng Dân tộc Hồ Chí Minh nơi công cộng, “Ca ngợi”, “Vinh danh” chế độ tay sai bán nước VNCH nơi công cộng. Những nhóm này cũng “tác nghiệp” với phương thức ôn hòa, không vi phạm pháp luật hình sư, không gây khó cho Chính quyền, không đánh, không gây thương tích và không giam giữ đối tượng.
Được biết, sau khi tìm được những tên phản động, nhóm sẽ yêu cầu xin lỗi công khai trước cộng đồng vì tuyên truyền láo xược nơi công cộng, đồng thời thông báo với chính quyền nhân dân nơi sở tại. Trước mắt, nhóm tuyên bố mở chiến dịch truy lùng hỏi tội Nguyễn Lân Thắng trong thời gian 1 tháng và kêu gọi người dân giúp đỡ tìm ra nơi ẩn náu của Nguyễn Lân Thắng.
Những người lính khi ngã xuống, tôi chắc rằng họ văng vẳng bên tai một lời thề: “vì nhân dân quên mình”. Đó là cam kết nghề nghiệp khắc nghiệt nhất mà không có bất cứ loại nghề nghiệp nào ở đất nước này sánh được. Vào nghề, hành nghề, theo nghề là biết trước và chấp nhận sự hi sinh mà mình có lúc gặp phải. Thế tại sao họ vẫn dũng cảm chấp nhận, vẫn kiên cường đi theo? Đó chỉ có thể là lý tưởng, là tình yêu, là phụng sự quên mình để Tổ quốc và nhân dân được bình yên.
Còn những kẻ như Nguyễn Lân Thắng, suốt ngày vỗ ngực yêu nước, vì dân chủ, nhân quyền, thử hỏi đã làm được gì cho đất nước hay chưa? Đã bao giờ đến vùng lũ lụt, vùng cao, giúp đồng bào miếng cơm, chai nước thực tâm hay chưa? Đã bao giờ trải qua cảm giác nửa đêm lội vào từng căn nhà bị ngập để cứu bà con ra cơn hoạn nạn hay chưa? Có bao giờ phải chấp nhận xa gia đình, không gặp mặt con cái vài tháng trời vì bám chốt, chống dịch hay chưa? Tôi chắc là chưa. Bởi lẽ, cái khả năng duy nhất của họ chỉ là khoanh chân múa phím để chỉ trích người khác mà thôi.
Những kẻ như Thắng chắc chỉ sống một cuộc đời hèn mạt, kiếm cơm bằng cách chịu tủi nhục, nói ra câu nào là bị người ta chửi cho vuốt mặt không kịp mà thôi. Nếu chỉ làm được như vậy, thì nên im lặng, hãy để yên cho những người lính ngã xuống. Sự hả hê trên sự mất mát của người khác, xin lỗi, đó không phải lương tri của con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét